Những
chiếc lồng đèn xinh xinh thơ mộng,
Ánh mắt giai nhân vào thuở thơ
ngây.
Bóng tiên nữ bên rèm mây thoáng
lướt,
Chi chít sao trời lấp lánh chập
chồng.
Đom đóm dạ quang chập chờn quần vũ,
Trên cành bần xanh rợp tối lập lòe.
Cửa sổ nhà ai chớp mi buồn ngủ,
Tia sáng luồn qua song cửa gọi mời.
Đa
dạng thay chiếc lồng đèn phố cũ,
Đèn
hoa sao trôi dệt mộng trên sông.
Thiên
thai lung linh mầu sắc Trung thu,
Nheo
mắt huyền diệu trêu ngươi trần thế.
Đó có phải tầm nhìn xa vời vợi,
Lời tổ tiên lịch sử gởi nhắn về.
Nhắc tỉnh thức toàn con dân nước Việt,
Tránh hì hụp trong vòng xoáy cơn mê.
Đừng
làm tắt ngọn đèn lồng dân tộc,
Thắp
nến lên như pháo lũy tiền đồn.
Cố
gắng giữ lữa trong lòng bất diệt,
Bảo
trì luôn ngọn đuốc sáng tâm hồn.
Lồng đèn biến ngọn đèn lòng cao cả,
Theo tinh thần bất khuất của cha ông.
Đàn cháu con xứng đáng với tổ tông,
Giữ
độc lập tự do danh đất Việt.
Cô Trần Thành Mỹ