Sunday, January 15, 2023

NHỚ TẾT QUÊ XƯA- TẾT THA HƯƠNG-NGÀY XUÂN KHAI BÚT

 



Tôi nhớ ngày xưa, ở quê tôi               Trước Tết mấy ngày đâu thảnh thơi

Tết đến vui ơi quá là vui                    Lo nồi bánh tét”mệt quá chời”!

Mấy tháng nhà tôi lo ăn Tết               Đào lổ thật to đun củi bự

Chuẩn bị từ đâu cuối tháng mười       Nấu suốt một đêm bánh chín thôi.

 

Cha tôi xăng xái xới đất trồng           Rồi tới ngày ba mươi cuối năm

Rau cải cùng thêm nhiều loại bông    Cơm canh, ngũ quả đơm đầy mâm

Cúc vàng, đại đóa cùng vạn thọ         Tất lòng thành kính ,ông tôi khấn

Cây mai lặt lá khoản hôm rầm           Mời thỉnh tổ tiên về vui chung.

 

Bày gà ít qua không đủ đâu               Đêm đến giao thừa ầm tiếng pháo

Mẹ tôi nuôi thúc đàn vịt bầu              Đì, đùng to nhỏ như tranh nhau.

Rượu thì đã ủ đầy một khạp               Bà tôi quỳ khấn bao lời ước

Toàn rặt nếp than mới đẹp màu         Sang năm xin được chút sang giàu

 

Rồi tháng mười hai đến quá mau       Mùng một tranh nhau lạy ông bà

Áo quần chục bộ chớ ít sao                Mừng tuổi xong rồi tới mẹ cha

Ông tôi một bộ đi ăn giỗ                    Con cháu mặt mày trông hớn hở

Thằng út ưu tiên hai bộ màu              “Lì xì toàn tiền mới không hà!”

 

Nhà tôi được quét màu xanh lợt         Giờ xuất hành mẹ ra đúng hướng

Lư đồng đánh bóng thật sáng trưng   Đèn nhang hoa quả kịp lên đường

Hình ảnh ông bà lau như mới             Đi chùa càng sớm càng được phước

Mồ mả cần lo đắp cho xong               ‘sang năm cả nhà mạnh khỏe luôn”

 

Tôm khô củ kiệu năm ba keo              Nay còn đâu vị hương ngày Tết

Mứt me, mứt bí, mứt mãng cầu         Nay còn đâu cha mẹ kề bên

Còn  phải lo lễ đưa ông Táo              Bao năm đất khách, thân lưu lạc

Cùng là cặp liễn đối đôi câu              Hương vị ngày xưa, đâu dễ quên.

 

Xin đọc hết bên trái, xong sang phải

                                                                          

                                  Hoài Việt

 

                   TẾT THA HƯƠNG

        

Tết đến mà tôi đâu có hay

Bao năm lưu lạc đến phương nầy

Tất gì giá lạnh cùng tuyết trắng

Mấy cụm mây buồn lười biếng bay

 

Tết đến quê người sao thấy vui

Tâm tư trĩu nặng mối u hoài

Quê hương vẫn nghìn trùng vời vợi

Mà ngày về còn quá xa xôi.

 

Thoáng nhớ in như mới hôm nào

Mỗi dịp Tết về vui biết bao

Cả xóm chuẩn bị lo ăn Tết

Cô bác cười vui hớn hở chào.

 

Gió Xuân nhè nhẹ lao xao thổi

Nắng Xuân ấm áp tỏa muôn  nơi

Bánh mứt, thịt thà, dưa hấu đỏ

Bè bạn nhâm nhi mãi quên thôi.

 

Xứ người, Tết dến sao buồn quá

Bà con thân thuộc mãi phương xa

Mình Tết, đất trời đâu có Tết

Tết gì, dao lạnh cắt làn da.


                                     Hoài Việt.

 

 

 

 

 

         NGÀY  XUÂN  KHAI  BÚT


                       (thơ vui) Tú Cù

         Mừng Xuân, tôi khai bút

         Xin chân thành kính chúc

Tất cả quý bà con

Môt năm toàn hạnh phúc.

 

Chúc quý ông sức khỏe

Vẫn “gân” như lúc trẻ

Cày ngày, rồi”cày” đêm

Làm hài lòng bà xã ¡

 

Chúc quý bà vẫn vậy

Đẹp như thuở xuân thì

Không cần đi mỹ viện

Hút mở bớt mập phì

 

Đừng ham to quá nha

“Si  li con’ không hà

Bơm, độn coi chừng bị

Phải tốn tiền... móc ra!

 

Các cậu phải siêng học

Đừng ham đi chơi ngông

Đừng yêu cuồng sống vội

Khiến cha mẹ buồn lòng.

 

Các cô khoan ... muốn chồng

Hãy giữ lấy tuổi hồng

Chớ yêu lòng dại dột

Nghe lời ''bọ'' đàn ông.

 

Bé ti lớn rồi nhe

NHỚ, đừng đòi...bú ké

Ba mẹ thường nhắc hoài

Mùi thuốc (lá)... hôi lắm nhe ¡

 

Ngày Xuân sẽ qua thôi

Góp mấy vần thơ vui.

Ly hương buồn diệu vợi

Cười đi, bà con ơi!

Thursday, May 29, 2014

CHÚC MỪNG ANH DŨNG


Chúc mừng anh Dũng được thêm Tươi
Hạnh phúc triền miên trạm cuối đời
Tay dắt tay nhau... tình muôn thuở...
Đường trần TƯƠI-DŨNG bước, bước... cười...
Vì, từ nay... qua ánh mắt thi nhân,
'Quả đời là vạn cánh hồng Tươi !...'

                      Cô Trần Thị Bé (bạn cùng lớp, khóa 57-64)

Sunday, May 18, 2014

HỒI TRỐNG LỆNH

 
Trống đồng Đông Sơn trưng bày tại Bảo tàng Guimet, Paris, Pháp.

Thùng! Thùng! vang tiếng trống,
Nhớ trường lớp ngày xưa.
Ba hiệp hồi chuyển động,
Hối thúc bước gần xa.
          Hàng ngủ rập chỉnh tề,
          Nghiêm nghị khởi hành quân.
Chống giặc dốt lui dần
Mở rộng lòng kiến thức.
Hồi trống miếu chùa đình,
“ Học trò lễ “ cung thỉnh.
Tri ân bậc tiền hiền,
Chết vi thần vi thánh.
            “Đông Sơn” chiếc trống đồng,
Vinh danh trang sử Việt,
Chứng tích văn hóa ta,
Bốn nghìn năm bất diệt.
Dùi trống chắc trong tay,
Vung cao tung trống lệnh,
Nhịp điệu lồng khí thế
Thức tỉnh khích hồn say.
Cùng gióng to tiếng trống
Như Hội nghị Diên Hồng.
Thúc quân dân giữ nước,
Chống truyền kiếp xâm lăng.
Cao cung lên hồi trống,
Sẵn sàng thế dưới cờ.
Năm mươi tư dân tộc
Rõ mặt giống Tiên Rồng.

                    Cô Trần Thành Mỹ



ĐỨNG THẲNG LÊN


Người ta thích anh nhìn gục xuống,
Cúi đầu luôn chỉ biết vâng lời.
Mắt trơ nhìn vào khoảng mênh mông,
Mơ mộng hảo đầu anh trống rổng.

Người ta thích anh thèm hưởng thụ,
Tài cán chi chỉ biết khom lưng.
Đạp dưới đội trên lại lừng khừng,
Tùy cơn gió quay cờ thời thế.

Người ta thích anh, rô bô mới,
Hồn anh bị ràng buộc khác rồi.
Con đường đi sang lối xa vời,
Như lý mã hai bên bịt mắt.

Người ta thích anh, con cờ rối,
Loại hạng người bội bạc như vôi.
Miệng với tâm đối chọi không thôi,
Quên hết cả gia đình tổ quốc.

Người ta thích anh, gương hy sinh,
Cho lý tưởng do người tuyển chọn.
Không phản kháng vâng im dâng trọn,
Suốt cuộc đời chỉ biết nín thinh.

Người ta thích anh, con ngáo ộp,
Trong giếng sâu ếch ngắm nhìn trời.
Cuộc đời cũng đầy đủ doanh thu,
Tranh đấu chi đâu bằng hưởng thụ.

Tỉnh dậy đi con dân đất Việt,
Thời cơ rồi mà còn ngủ mê.
Nét phồn vinh giả tạo như hề,
Bôi son phấn xác còm bi thiết.

Trên nghìn năm bị Tàu đô hộ,
Tám mươi năm dưới ách thực dân.
Hai mốc sử gây bao đau khổ,
Ai thương mình thật sự đâu anh ?

Không tin ai bằng sức mình mang,
Không ai cứu bằng mình tự cứu.
« Tận nhân lực mới tri thiên mạng, »
Đứng thẳng lên theo bước tiền nhân.

                    Cô Trần Thành Mỹ

NGỌN LỬA VĂN LANG


Lửa đã cháy và lòng người rung động
Đất Bình Dương sóng dậy chập chùng
Ơi, máu tim muôn đời nóng bỏng
Của hồn thiêng sông núi tiên rồng.
*
Hà Tỉnh Hà Tỉnh tràn phẩn nộ
Lòng ta ơi! là hạt lệ Sài Gòn
Còn thổn thức ngàn năm Hà Nội
Của mối tình chưa cạn thuở vàng son.
*
Xin một lần hôn lên Tổ Quốc
Của đồng bằng biển lúa Cửu Long Giang
Của núi ngàn Trường Sơn nghi ngút
Vẫn bập bùng ngọn lửa Văn Lang.
*
Ở nơi đây, giữa tư mùa mưa nắng
Trái tim này, hạt máu đó chưa tan
Thì nước mắt vẫn một dòng thầm lặng
Vẫn trôi về bờ đất Mẹ Việt Nam.
*Melbourne, 16/05/2014
Lý Thừa Nghiệp


ĐÓA HỒNG CHO EM...


Người Phương Nam ơi,
Thân tằm trọn kiếp nhả tơ
Văn nhân, thi sĩ vun thơ bón đời
Giàu cảm luy, lắm nụ cười
Mang niềm hạnh phúc người người vui chung 
Hôm nay mười hai tháng năm
Thương trao em một dóa hồng
Mừng sinh nhật 'blog' tuổi tròn một năm
Rời nôi măn sửa...tiếp bước nghiêp tơ tằm
Cho tròn duyên phước kiếp tằm nhả tơ!
Chúc em...vững tiến thắm xinh
Phun châu nhả ngọc ngát dâng hương đời
Gieo tình thương, rắc tiếng cười
Nơi nơi, khắp chốn... người người hoan ca
Thảnh thơi...trạm cuối tìm về
Bên trang blog nhỏ ... nghe 'phê' duyên đời!
Chút tình cám nghĩa... Người Phương Nam ơi,
Đóa hồng trao rặng đậm lời sẻ chia !

                 Mừng ngày THÔI NÔI của blog NPN 12/5/2014
                         Cô Tràn Thị Bé

Friday, May 16, 2014

QUÂN CHẾT TIỆT


Nhấn chìm nó xuống biển, lũ tàu đỏ
Lũ âm binh, một lũ cáo chồn
Bây sẽ chết dài và chẳng mồ chôn
Lũ tàu đỏ, bầy quân dòi bọ.
*
Ta sẽ đứng gom mây và bảo tố
Chất cuồng phong thành vũ khí ngút ngàn
Bây sẽ biết thế nào là phẫn nộ
Của đất trời hào khí phương Nam.
*
Bây sẽ chết như muôn lần đã chết
Máu còn tanh bờ bãi Bạch Đằng Giang
Bây sẽ bại như muôn lần đã bại
Ngựa còn rền, lệ còn đẫm Ải Nam Quan.
*
Đất phương Nam và biển phương Nam
Trời đã định và người đã biết
Cớ gì xâm phạm, quân chết tiệt
Đất không dung và trời sẽ không tha.

*Melbourne, 09/05/2014

Lý Thừa Nghiệp