Bạch hạc ẩn tàng làn
sương mỏng
Dạo bước rừng sâu sư
tử hống
Tịch mịch hề! mây hay
mộng
Gió rót thơ tràn suốt
thiên niên.
*
Người về xiêm áo cũng
u huyền
Bát phong lất phất
cơn mưa thiền
Đại thừa ai thuyết
rền thiên cổ
Vạn pháp hề! xanh
chân đế.
*
Bỗng dưng cây lá bừng
hương sắc
Con mắt xốn xang lòng
huyễn hoặc
Cớ chi thất lạc hồn
với phách
Thánh phàm bất giác
nhớ quàng xiêng.
*
Bạch hạc bay về cơn
mưa nghiêng
Rơi trắng thềm xưa
sương hay khói
Bạch hạc chiều nay
đôi cánh như mõi
Bỗng thấy hoang vu cả
đất trời.
*
Bạch hạc về đây hề!
cố xứ
Trăng ngàn mờ nhạt
giữa rừng cây
Trần gian như thể từ
vô thỉ
Bồng bềnh rồng rắn
một màu mây.