Thursday, February 20, 2014

VÔ THƯỜNG



Biết đời là vô thường,
Sao lòng còn phiền não.
Rõ đúng vốn con người,
Cái Ta luôn tối thượng.

Biết sống luôn tranh đấu,
Bạn thù ẩn hiện đâu ?
Loanh quanh đánh gió mãi,
Chỉ đàn gẩy tai trâu.

Biết thương yêu vui sống,
So đo thiếu cảm thông.
Tranh nhau vì danh hão,
Cạn đời ly rỗng không.

Biết đời cơn mê lộ,
Hí trường người ra vô.
« Nghĩa nhân tợ thiên kim,
Tiền tài như phấn thổ ».

Biết gì về vô thường,
Mà thắc mắc phô trương.
Đố ai biết cơ trời,
Huyền diệu vô thậm thượng.

Biết, vô lượng vô cùng,
Phân tán ra trùng trùng,
Đầy vấn đề nan giải,
Lo càng thêm rối tung.

Biết đời rõ vô thường,
Sao cứ còn ảo tưởng.
Thần trí tâm buông xả,
Thiên đường ngự bốn phương.

                    Cô Trần Thành Mỹ