Bóng hoàng hôn dìu êm hồn vào mộng,
Đêm sắp về hy vọng biết quen đường.
Nhớ nghĩ chi tuổi phiền muộn vấn vương,
Cố ngẩng mặt tiến lên về phía trước.
Như thu đến cả
bầu trời thay đổi,
Sương chơi vơi
che mỏng khoảng trời thanh.
Gió đượm hương
làm phai mái tóc xanh
Chuyển màu lá
sang màu vàng vương giả.
Đây chiếc vương miện uy nghiêm vua chúa
Đỉnh cao bao loài hoa trái cuối mùa.
Để sau lưng hầu mọi cuộc thắng thua,
Từng bước mới vào khoảng đường còn lại.
Mùa lá
đỏ bao tao nhân chiêm ngưỡng,
Sân phong vàng
gợi hoài niệm lên ngôi.
Màn the sương
phủ nhẹ bước bồi hồi,
Gió thu lạnh
đưa hồn về quá khứ.
Hoa cây trái lần cuối khoe hương sắc,
Thu vẹn mình trong cái kén đợi chờ,
Cảnh địa đàng bồng lai sao huyền ảo
Đất với trời qua mưa tuyết mộng mơ.
Mặt vầng
ô thung dung chào từ giả,
Giang sơn đêm
thuộc tinh tú chị Hằng.
Hoàng hôn tiến
hòa mình vào cảnh lạ,
Vẫn duy trì bản
sắc chính riêng mình.
Tạo hóa đã an bài đâu phân biệt,
Chính lòng người hay so sánh thiệt hơn.
Đường trần ai thay đổi chẳng đồng đều.
Buồn vui chi những gì ta không biết.
Bình
minh hé tương lai bừng tia sáng,
Hoàng hôn về
đánh dấu đoạn hồi sinh.
Mỗi ngày qua
là đoạn sống sang trang,
Cứ thanh thản
cuộn theo đà nhịp sống.
Cô Trần Thành Mỹ