Sunday, April 7, 2013

VIẾT TỪ PANAT NIKHOM



Một góc trại tị nạn Panat Nikhom – Nguyễn Quang Trường


Có khi bỗng dưng mà khóc
Lòng nghe tê điếng kiếp con người
Quanh đây ta thấy đời đang xế
Giọt nước mắt nào đang rơi
Cùng những niềm vui.
Trên đám cỏ xác xơ miền nhiệt đới
Đôi mắt người tỵ nạn trông lên
Cõi lòng thì chùng xuống
Bỗng lạnh người vì tiếng sóng đưa
Tiếng oán hờn
Vang vang
Từ lòng biển Thái-lan.

Hởi những người còn sống sót
Có thể nào đùa cợt
Và nhởn nhơ
Như một kẻ không biết điều.
Út Dịệu thương yêu
Mùa hè này con có về chơi bên ngoại
Cái nơi nghèo tê tái
Làm một mùa ruộng lại thêm một mùa rừng
Làm đến còng lưng
Vẫn phải vay nợ mùa cắt cổ
Mới hòng đủ ăn.
Mùa hè này con gì vui !!
Nơi Quê-hương đất nước
Lúc nào cũng như lên cơn sốt
Chỉ dư thừa những khẩu hiệu bích chương
Được treo máng khắp đường
Múa hoài vũ điệu khùng điên.
Mùa hè này con có gì vui !!
Khi Cha đi rồi, còn Má con bệnh hoạn
Và nơi đây, trong khu rào tỵ nạn
Cha đâu có chi gởi về
Ngoài nỗi ê chề và niềm thương nhớ
Cho con !.
Lý Thừa Nghiệp