Qua sông tạc dạ Pháp Hoa vạn lần
Ai ngồi vẽ lấy Mùa xuân
Vẽ tôi thiên địa tâm thân một màu
Vẽ hoa trái đỏ ngọt ngào
Hàng cây xanh ngắt đứng chào Xuân sang.
Sư ông về bến đò ngang
Thấy con sông chảy dung nhan lạ lùng
Trăm năm vẫn cánh đồng không
Lòng sư như có một dòng mây giăng
Lót rơm ngồi giữa đồng bằng
Bên sông lơ lững con trăng dậy thì.
Cuối năm
Cây khô đứng đợi thêm ngày không mưa
Vô đây mượn sách đọc nhờ
Lao xao ngôn ngữ, lô nhô sắc màu
Mình trôi dạt tới phương nào
Đâu ngăn được tiếng thở phào cuối năm
Mấy hàng nghiêng
Dăm hàng tịch mịch giữa miền hư không
Bồng bềnh nắng ở trên sông
Sông trôi về biển bỏ dòng nắng tan
Lệ tôi rớt xuống hai hàng
Mang theo dục vọng chảy tràn sắc thân.
Thơ tôi vẽ ngọn Phong-thần
Theo người lên núi tìm vầng trăng xưa
Khi về trời tạnh cơn mưa
Vườn tôi đất cát vắng thưa tiếng người
Đứng ngồi bóng tạc mồ côi
Ngó quanh quất thấy hình tôi nhạt dần.
Lý Thừa Nghiệp