Tre làm nên lịch sử,
Từng chống giữ quê hương
Xanh xanh bao bọc xóm nương,
Đong đưa rộn ràng đưa tiễn.
Khí giới ngăn chận quân thù,
Hiên ngang biến thành chông gậy.
Phất cờ theo gió phẩy,
Chứng nhân bao đổi thay
‘Nêu’ cao trong ngày Tết,
Nổ to như pháo đại, .
Tầm phổng mà dẻo dai,
Không rỉ rêu. sét mốc.
Gai đâm nhức tim gan,
Nhắc ta luôn tỉnh thức.
Phấn trắng điểm tô lòng trung trực.
Dù chết quyết không than
Đốt tiêu thành tro bụi.
Mắt vẫn trừng trừng,
Bất khuất vang lừng,
Râu còn tua tủa
Lá thay kèn thúc quân ra trận,
Thẳng ngay đương đầu vũ bão,
Ngả nghiêng uốn mình không gãy đổ.
Đuông to béo bổ,
Vi vút tiếng rít roi cương,
Xào xạc chuyền tin,
Thì thầm tâm sự.
Ung dung quây quần kề nhượng,
Khắng khít chẳng chịu rời,
Đoàn kết nương nhau gắn bó.
Róc vỏ chẻ tre
Đan thúng giỏ nia sàng, nôm, lờ, vó rọ.
Cành là cán bút cho học trò gò tiếng mẹ,
Cần câu chờ thời của Khương tử Nha thuở nọ.
Đũa tre mặn tình đôi lứa,
Chà gai mau bén lửa,
‘Củi tre dễ nấu’ cháy nhanh,
Dáng măng thanh thon
Giống núi non, tháp cao chứng tích,
Cầu tre lắt lẻo như võng mẹ ru con.
Vươn cao vẫn khó ngã,
Chặt chẳng đứt, rứt không ra.
Roi vun vút tựa vó câu kỵ mã.
Ống làm cột, rui, kèo, giường, chõng.
Thổi phì phào khêu ngọn lữa bập bùng.
Tạo nguồn vui múa ‘sập ‘nhịp nhàng.
Đòn gánh trên vai thi đua gánh nước,
Bè nổi trôi vượt chèo nhanh lướt.
Bẩy chông Trần Hưng Đạo
Làm nức tiếng dân ta trong sách sử.
Tre tượng trưng cho quân tử,
Chim sẻ sao đậu trên cành trúc !
Mạc đĩnh Chi phê ngang chữ Nhất,
Điếu
văn công chúa Tàu vừa mất
Thành
Lưỡng quốc trạng nguyên.
Tre tàn
rồi măng mọc.
Tuy
chẳng hoa không trái mà lại có con.
Không
là người vẫn có mắt có râu.
Tay chống đỡ sắt son,
Thành đồng cột trụ gia đình Tổ quốc .
Cô Trần Thành Mỹ