Friday, December 14, 2012

MƯA QUÊ TÔI


                                 


Sao mà nhớ mưa quê mình thắm thiết,
Lúc nhẹ bồng lúc nặng hột nhớ đời.
Tiếng mưa rơi như nốt nhạc đất trời,
Những vần thơ tiềm tàng trong ký ức.

Nước mắt Ngâu gây tận cùng thương cảm,
Thánh thót rơi như tiếng kệ mõ chuông.
Giọt vắn dài như làn tóc thả buông,
Tiếng lộp độp khua mái hiên gây nhớ.

Áo mưa tơi chầm bằng lá dừa nước,        
Nón lá buông che thân cảnh cơ hàn.
Tấm poncho thay mái ngói tồi tàn,
Mưa vô tình cứ so giây phi mã.

Lất phất nhạt nhòe má hồng thiếu nữ,
Nhớ thương ai nước không ngớt tuôn dòng.
Cứ tin rằng trời sẽ đẹp thong dong,
Tắm mưa một ân sủng quê nghèo đó.



 Nhớ ao làng đầy nước mưa ngày trước,
Nơi tập trung bao sức sống quê mình.
Tập gánh gồng yêu nước như bóng hình,
Không có nước sinh vật nào sống nổi.

Tiếng nghiến răng trước mưa của chú Cóc,
« Cậu Ông Trời » đài khí tượng dự trù.
Dàn nhạc kèn đồng ếch nhái ảnh ương,
Ca tụng thiên nhiên lúc hồi sinh kỳ thú.

Nước nổi tràn đồng cá bơi trên cạn,
Bờ con trơn trợt « chụp ếch » liên hồi.
Kẽo kẹt hàng tre huơi ngọn hô hào,
Cố đứng lên dù trời còn giông bão !

Ôi mưa quê tôi ướp da thấm thịt,
Gội ưu phiền tẩy mặc cảm hèn quê.
Ngẩng đầu cao cùng trời đất nguyện thề,
Cố xứng đáng làm con người đúng nghĩa !

Trời mưa dai như thử lòng chung thủy,
Giông tố mịt mù rèn luyện kiên trì.
Gầm sét động viên tinh thần tự chủ,
Suối Cam lồ tăng sinh lực diệu kỳ.

Mưa mỗi quê có vị sắc tình riêng, 
Nét tiêu biểu trong bức tranh tổ quốc.
Điều thần kỳ bí ẩn của hồn thiêng,
Cái vô thường của cuộc đời vạn vật.

Cơ trời xưa nay đố ai đoán thấu,
Chuyện mất còn thấy đó lại tiêu tan.
Ơn mưa móc ban ai người ấy hưởng,
Tham lam chi rồi cũng đến ngày tàn.


Nắng với mưa hai mặt đời phải trái,
Tương phản nhau nhưng bổ túc nhau luôn.
Sau cơn mưa trời quang đảng thới lai,
Sáng hy vọng niềm tin tăng ý sống. !

                              Cô Trần Thành Mỹ