Anh nằm xuống lặng im không nói,
Vì sao nào dẫn lối anh đi ?
Buồn vui chi hạnh phúc có nghĩa gì,
Hận tủi nhục hờn vinh nào sá!
Lẳng lặng ra đi không lời từ giã,
Bỏ sau mình bao kẻ bơ vơ.
Giận đời ư ? Giũ hết mộng mơ,
Chiến tranh, mặc, vô vi quên cả.
Vô lý, con
người ‘vì sao xẹt’ lạ,
Độc nhất rồi
còn muốn độc tôn.
Độc tài chi rồi cũng xác không hồn,
Vòng sinh tử đâu thêm ai tí sống!
Anh không nhớ bao người khác giống,
Cũng như anh mang tiếng anh hùng.
Trên bảng vàng bia đá trùng trùng,
Tùy thời điểm tạc ghi hay xóa mất.
Lý tưởng ơi, tưởng như thuần
nhất,
Công dã tràng thay trắng đổi đen.
Giận buồn mình thân
phận nhỏ nhen,
Mộng chiến thắng giúp đời sao phận bạc !
Nhớ chi anh công ơn thưởng phạt,
Người nầy nằm kẻ khác đứng lên.
Như ngày qua đêm lại đến bên,
Hạt bụi cát phủi bay vào vô tận !
Cô Trần
Thành Mỹ