Nhớ cậu bé Nhật Aisawa đi tìm cha mẹ sau trận sóng thần ở Nhật 11/3/2011
Sau trận cuồng phong sóng thần động đất,
Bé bơ vơ mất cha mẹ cửa nhà.
Qua song cửa trường thoáng bóng người thân,
Trong chớp mắt nước hò reo cướp cả !
Mang tấm
biển tìm thân nhân khắp nẻo,
Từ trại nầy
sang tới trại gần xa,
Không nghỉ
ngơi từ sáng đến chiều tà,
Hy vọng,
biết đâu, cố tìm sẽ thấy.
« Bà ơi, có biết ai tên như thế,
Ba tôi trông cũng từa tựa ông nhà.
Bác có thấy ai tìm con không bác,
Mấy ngày rồi cháu tìm mãi không ra. »
Bao thảm cảnh
sau phút giây tàn khốc,
Thiên tai
đâu ai biết được chữ ngờ.
Thế hệ già
đành thúc thủ ngẩn ngơ,
Con trẻ thấu
sao cơ trời bí hiểm.
Bao cứu trợ giúp tinh thần vật chất,
Đâu làm sao bù đắp thật vẹn toàn.
Nuớc đã đổ tức như cơ nước mất,
Lá lìa cành là tử biệt sinh ly.
Người ra
đi chắc không hiểu nguyên nhân
Phận còn lại
đành tin vào định mệnh.
Trời như
Cha thương con nơi trần thế,
Mẹ Đất đâu
nở nhìn trẻ thiệt thân.
Thân con người thật thế cũng mỏng manh,
Cũng vô định bất toàn cùng khó đoán.
Một ngày qua là bước vào cõi ảo,
Ai biết đâu hư thực xấu hay lành.
Đáng gì
đâu để giành giựt tranh thua,
Dù chưa biết
con đường còn lối mở.
Sao không
hưởng những phút giây còn thở,
Tô điểm
thêm cuộc sống phù du nầy.
Thiên tai, nhân loại ta không thể tránh,
Đừng gây thêm làm cuộc sống mong manh.
Hãy cùng biến nơi con người tạm trú,
Trái đất nầy thành đất hứa trần gian.
Cô Trần
Thành Mỹ