Thu tàn sương lạnh gợi buồn hiu
Còn dạ nào khen mỹ với miều
Chiếc lá xạc xào lìa bể khổ
Hồi chuông nức nở vọng niềm yêu
Canh khuya trở giấc mơ Hòn Khói
Rạng sáng cựa mình nhớ Bạc Liêu
Từng mảnh quê hương từng đoạn ruột
Càng quên càng thấy mến thương nhiều.
NXVạn